Kể từ hôm nay, Ban Biên Tập sẽ lần lượt cho đăng lại những bài thơ, văn cũng như những chương trình sinh hoạt văn nghệ cũ của VTB trong thời gian mười năm qua. Những bài này sẽ nằm trong chuyên mục: "Câu lạc bộ văn nghệ". Bạn nào có thêm sáng tác mới, xin gửi cho BBT để vườn hoa của chúng ta được phong phú hơn.
Bài thơ đầu tiên BBT cho đăng lại trong chuyên mục này là bài thơ "Không đề", có kèm theo lời giới thiệu của tác giả:
Các bạn thân mến!
Bài thơ này mình sáng tác vào dịp đám cưới vàng của hai cụ bạn. Chữ "cụ bạn" này, mình thường dành cho những người bạn lớn tuổi, mà nếu chỉ gọi bạn thôi thì mình thấy suồng sã quá. Hai cụ bạn của mình tuổi quá 70, tổ chức mừng đám cưới vàng mà vẫn chưa phải chống gậy. Đã thế, cụ ông còn tập tễnh học chơi tennis, cụ bà lại khăn gói quả mướp đi theo để nhặt bóng, giữ vợt, châm trà... Thấy các cụ hăng thế, mình cũng lạc quan. Hy vọng ba mươi năm nữa, mình còn đủ tự tin chống vợt ra sân, khoe cặp đầu gối củ lạc và làn da củ cải muối.
Mình vì tình cảm nồng cháy của các cụ sau 50 mươi năm chung sống mà làm bài thơ này. Thú thật, sau 2 ngày vật vã, viết ra được 6 câu lục bát bay bướm, mình cứ tưởng là Hồ Xuân Hương tái thế, nhập vào mình mà sáng tác ra một bài thơ có một không hai. Không ngờ, khi mình đọc bài thơ này cho khách khứa đêm đám cưới nghe, họ cứ ngớ ra, chẳng hiểu mình đọc cái gì. Lại cũng chẳng thấy người nào đỏ mặt, vỗ tay. Mà hôm ấy, toàn là dân đánh tennis của thành phố được mời cả, nhưng họ nghe thơ tennis mà cứ như nghe thơ con cóc. Hu hu.
Sau thất bại này, mình bỏ thơ một thời gian dài. Bây giờ quay lại với thơ cũng chỉ viết được những bài dở dở ương ương. Thành ra, bài thơ này là bài thơ hay nhất của cuộc đời mình. Gửi lên blog để chia sẻ với bạn bè.
Vỏ Quýt
Không đề
Chẳng banh lông, chẳng banh da
Một cây hai quả đem ra thi tài
Banh anh em thích banh dài
Banh em sâu hiểm, banh ngoài, banh trong
Rờ ve banh cắt rụng lông
Chơi không mỏi gối thì không cào sàn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét